Trong một ngôi làng nhỏ nép mình bên dòng sông hiền hòa, có gã xe ôm tên Tí. Gã chẳng có gì ngoài chiếc xe máy cũ kỹ, bạc màu theo năm tháng, và một thói quen kỳ lạ: suốt 10 năm, Tí chỉ chạy đúng một con đường – con đường đất đỏ dẫn từ đầu làng đến chợ. Dù nắng cháy hay mưa giông, Tí cứ lầm lũi chở khách trên cung đường ấy, không bao giờ đi xa hơn. Người làng bảo gã “kỳ cục”, nhưng Tí chỉ cười, bảo: “Đường này đủ nuôi tôi rồi.”
Một buổi sáng sớm, khi sương mù còn giăng kín lối, bà Hiền – người phụ nữ góa chồng giàu nhất làng – bước ra từ căn nhà ngói đỏ. Bà mặc áo lụa, tay cầm chiếc ô che nắng, giọng điềm tĩnh nhưng đầy uy: “Tí, chở tôi đi huyện. Hôm nay tôi có việc quan trọng.” Tí ngớ người. Huyện cách làng hơn 20 cây số, qua rừng, qua suối, là nơi gã chưa từng đặt chân tới. Gã định từ chối, nhưng ánh mắt kiên định của bà Hiền khiến gã chùn bước. “Được rồi, bà lên xe,” Tí thở dài, khởi động chiếc xe kêu xình xịch.
Chuyến đi chẳng hề dễ dàng. Đường gập ghềnh, có đoạn suýt lật xe. Bà Hiền ngồi sau, không than vãn, chỉ kể đôi câu về người chồng quá cố, về những ngày bà một mình gầy dựng cơ ngơi. Tí lặng nghe, lòng chợt thấy lạ – gã chưa từng trò chuyện với khách lâu thế. Đến huyện, bà Hiền vào một ngôi nhà lớn, bảo Tí đợi. Gã ngồi bên vệ đường, nhìn dòng người xa lạ, tự hỏi sao mình lại đồng ý chuyến đi này.
Khi bà Hiền trở ra, bà đưa Tí một chiếc túi vải nặng trịch. “Cầm lấy, tiền công hôm nay,” bà nói. Tí mở túi, sững sờ: không chỉ tiền, mà còn một chiếc vòng vàng lấp lánh. “Bà… bà nhầm rồi,” gã lắp bắp. Bà Hiền cười nhẹ: “Không nhầm. Cậu là người đầu tiên dám chở tôi đi xa. Coi như quà.”
Trên đường về, Tí không nói gì, nhưng lòng gã như mở ra. Cảnh vật hai bên đường – cánh đồng lúa xanh mướt, ngọn núi mờ sương – bỗng đẹp lạ lùng. Gã nhận ra, 10 năm qua, gã đã tự trói mình trên con đường quen thuộc, chẳng dám bước xa hơn.
Khi xe về đến đầu làng, cả làng đổ ra xôn xao. Chiếc xe máy cũ kỹ của Tí nay được trang trí bằng những cành hoa tươi bà Hiền hái dọc đường, buộc chặt sau yên. Gã xe ôm nghèo khó, giờ đây như người hùng, ngồi thẳng lưng, nụ cười rạng rỡ. Người ta trầm trồ, không chỉ vì hoa, mà vì chính Tí – gã đã dám đi xa, và mang về một câu chuyện chẳng ai ngờ tới.
Từ hôm ấy, Tí không còn chỉ chạy một con đường. Gã bắt đầu chở khách đi khắp nơi, qua những cung đường mới, với lòng can đảm mà chuyến đi với bà Hiền đã thắp lên.