Sau đám cưới, tôi bảo với vợ lương của mình được 12 triệu trong khi mức lương thật là 30 triệu. Vợ bảo cô ấy cũng thu nhập 12 triệu/tháng. Chúng tôi bàn tính góp chung chi phí sinh hoạt, bởi ai cũng đi làm độc lập mà.
Vợ là phụ nữ, thích hợp cầm tiền mua sắm. Lương tôi khá cao so với mặt bằng chung nhưng đều là tiền mồ hôi công sức cả. Mỗi tháng vợ chồng chi tiêu 12 triệu cho tất cả, từ tiền thuê nhà, ăn uống… nên tôi đưa cho vợ 7 triệu, cô ấy bỏ thêm 5 triệu vì vợ là người nội trợ nấu nướng nhiều hơn. Đấy, tôi rất công bằng chứ không hề để vợ phải chịu thiệt.
12 triệu cũng là một mức sống khá ổn cho hai người lớn. Gia đình đồng nghiệp của tôi, cả nhà có con nhỏ mà cũng chỉ tiêu từng ấy. Tôi trộm nghĩ có khi nào vợ rút bớt tiền bỏ vào túi riêng hay không. Bởi thế tôi bảo cô ấy hàng ngày phải ghi rõ các khoản thu chi, sau đó tôi sẽ lên mạng tra giá cả xem vợ khai đúng hay không.
Việc làm đó ban đầu có hơi phiền phức nhưng rồi cũng quen trở, thành thói quen mỗi tối của vợ chồng tôi. Sau hơn một năm cưới nhau, tôi bàn với cô ấy sinh con song vợ vẫn lắc đầu bảo chưa muốn. Tôi giận vợ nên hôm vừa rồi muốn nhân chuyến về quê ngoại chơi sẽ tranh thủ nhờ mẹ vợ khuyên con gái.
Vì muốn nhờ vả bố mẹ vợ nên tôi có chuẩn bị quà cáp chu đáo cho ông bà. Chắc hẳn ông bà sẽ vui mừng và quý hóa lắm. Về đến cổng, tôi sốc khi phát hiện bố mẹ vợ đang xây nhà mới to rộng khang trang. Căn nhà gần hoàn thiện rồi mà tôi không hề biết gì!
Chắc chắn nhà bố mẹ vợ không thể có điều kiện xây nhà đẹp đến thế này. Họ lấy tiền ở đâu ra? Tôi quay sang nhìn vợ dò hỏi. Trong đầu tôi thoáng nghĩ đến khả năng cô ấy biển thủ tiền của mình nhưng tiền tiết kiệm của tôi còn nguyên, mà mỗi tháng 7 triệu chi tiêu thì biển thủ tới năm nào mới đủ tiền xây nhà cho bố mẹ?
– Anh nói dối mức lương với em, vậy thì em không nói thật về thu nhập là sai à?
Vợ như hiểu được thắc mắc lớn trong lòng tôi nên mỉm cười trả lời. Tôi suýt ngất khi biết vợ là người cho tiền bố mẹ xây nhà. Thu nhập của cô ấy không phải một triệu mà là 60 – 70 triệu! Cô ấy muốn báo hiếu bố mẹ trước khi lo cho bản thân.
Tôi cứng họng không phản bác được lời nào, bởi mình là người không thẳng thắn trước. Hóa ra mức lương tôi đưa ra công khai, vợ đã biết thừa chồng nói dối. Vợ là người phụ nữ độc lập kinh tế nên không bao giờ muốn lợi dụng hay phụ thuộc đàn ông về khía cạnh tài chính. Lúc yêu nhau chưa có gì ràng buộc, tình phí cô ấy chủ động chia đôi, hai người không có dính líu gì về tiền bạc.
Cô ấy không quan trọng thu nhập của tôi, sẵn sàng muốn vợ chồng cùng chung nhau xây dựng. Song tôi lại là người cư xử tệ trước khiến cô ấy thất vọng về người chồng quá tính toán, đề phòng với cả người đầu gối tay ấp. Đó cũng là lý do mà cô ấy vẫn chưa muốn sinh con.
“Tính cách như anh thì không thể chung hoạn nạn, sống chung thêm ngày nào hay ngày đó thôi. Tạm thời em chưa có ý định ly hôn nên chúng ta cứ sống kiểu góp các thổi cơm chung thế này đi nhé”, vợ cười chốt lại một câu khiến tôi bàng hoàng. Tôi đã sai rồi, làm thế nào để vợ tha thứ cho tôi?