34 tuổi, tôi kết hôn. 35 tuổi, tôi ly hôn. Chuyện bi đát nhưng lại hệt một trò cười. Tôi bảo với chồng: “Trong kế hoạch của gia đình anh, sau khi em si::nh con, anh sẽ bỏ em. Nhưng bây giờ em tuyên bố, em bỏ anh. Nhưng con thì em sẽ mang đi. Nói với bố mẹ anh, nếu còn tình người, đừng làm như vậy với người con gái khác nữa”…

Chúng tôi đứng đó, 4 mắt nhìn nhau chết lặng. Như hiểu ra vấn đề, nhân tình vội vàng rời khỏi đó. Cô bạn thân của tôi hoang mang đến độ hỏi tôi mấy lần liền: “Như thế nghĩa là thế nào?”.

Đang giờ nghỉ trưa, cô bạn thân của tôi gọi điện, giọng gấp gáp: “Tớ thấy chồng cậu vừa vào một nhà nghỉ. Tớ vẫn đang đứng đây, cậu đến ngay nhé”. Tôi vội vàng đến nỗi suýt vấp vào chân ghế té ngã.

34 tuổi, tôi lấy chồng nhờ người quen của mẹ mai mối. Chồng tôi 37 tuổi, xét về điều kiện gia đình hay ngoại hình, công việc đều tốt. Ngay lần đầu gặp nhau, cả hai đều xác định nghiêm túc muốn tìm hiểu để tiến tới hôn nhân.

Với một cô gái vài lần bị phụ tình, không có gì nổi bật như tôi, có thể kết hôn với một người còn độc thân lại nhiều ưu điểm như anh là kết quả ngoài mong đợi.

Chồng tôi là người đàn ông dịu dàng, trầm tính, ít nói. Dù là bất cứ chuyện gì, chỉ cần bất đồng về quan điểm, anh đều sẽ nhượng bộ tôi. Từ nhỏ, tính tôi đã ương bướng, gan lì như con trai. Mẹ tôi luôn nói, đó là lý do khiến tôi không được như ý trong chuyện tình cảm.
Đi bắt ghen chồng ngoại tình, tôi ngã ngửa khi thấy diện mạo người thứ ba - 1

Tôi nghi chồng ngoại tình, nhưng lại bất ngờ khi “tiểu tam” không phải là một phụ nữ (Ảnh minh họa: Getty).

Tôi luôn nhận thức rõ, cuộc hôn nhân này không dựa trên nền tảng tình yêu nhưng cả hai sẽ cố gắng cùng nhau xây dựng và vun vén cho tổ ấm trong khả năng cũng như mong muốn của mình. Một năm qua, anh chưa từng làm gì khiến tôi thất vọng.

Dù hai bên gia đình mong ngóng, đặc biệt là ông bà nội, chúng tôi vẫn chưa có con sau một năm sống chung. Tôi cảm thấy lo lắng vì mình đã khá nhiều tuổi, có thể là trở ngại cho việc sinh nở. Nhưng chồng luôn động viên tôi bình tĩnh, không có gì phải lo lắng hay áp lực.

Dạo gần đây, tôi thấy chồng có vài biểu hiện lạ. Cũng có thể những biểu hiện ấy có từ trước nhưng tôi không để ý. Điện thoại anh cài mấy lớp mật khẩu và anh chưa từng nghe điện thoại trước mặt tôi. Mỗi lần có cuộc gọi đến, anh sẽ ậm ừ hẹn gọi lại hoặc đi ra ngoài để nghe. Chuyện này lặp đi lặp lại khiến tôi chú ý.

Chuyện chăn gối cũng không còn như hồi mới cưới. Tôi có cảm giác anh luôn tìm mọi lý do để đi ngủ muộn, tránh né “thân mật”. Đó cũng là một trong những nguyên nhân khiến việc có thai khó càng thêm khó.

Tôi đem chuyện này tâm sự với bạn thân của mình. Cô ấy nói, việc chồng tôi e ngại chuyện chăn gối, điện thoại bảo mật cẩn thận, khả năng cao có gì mờ ám bên ngoài. Tôi chưa từng nghĩ chồng tôi sẽ ngoại tình, nhưng lại không có lý do gì hợp lý hơn để giải thích cho những biểu hiện đó.

Tôi không hề biết cô bạn thân của tôi đã đưa chồng tôi vào “diện theo dõi đặc biệt”. Cô ấy không chỉ là bạn, mà còn là chị em thân thiết của tôi. Cô ấy coi bố mẹ tôi như bố mẹ mình, bố mẹ tôi cũng coi cô ấy như con gái trong nhà.

Vừa thấy tôi đến, bạn đã chạy lại, nắm lấy tay tôi. Cả hai chúng tôi, không ai nói lời nào, từ từ tiến vào nhà nghỉ. Tôi bảo cô ấy nên ngồi ở dưới đợi. Tôi chỉ cần biết chính xác chồng tôi có ngoại tình hay không, không cần “bắt tận tay, day tận trán” vì chỉ khiến bản thân thêm đau lòng.

Và rồi chồng tôi xuất hiện nơi bậc cầu thang, nhưng người đang tay trong tay với anh lại không phải là một người đàn bà như vốn tình huống phải thế. Đó là một chàng trai.

Chúng tôi đứng đó, 4 mắt nhìn nhau chết lặng. Như hiểu ra vấn đề, chàng trai kia vội rụt tay rồi vội vàng rời khỏi. Cô bạn thân của tôi hoang mang đến độ hỏi tôi mấy lần liền: “Như thế nghĩa là thế nào?”.

Chồng tôi là người thuộc giới tính thứ 3. Anh phát hiện ra điều này khi bắt đầu vào đại học và cảm thấy rung động với cậu lớp trưởng. Anh ấy đã cố che đậy cho đến khi anh gặp chàng trai kia thì quyết định sống thật với giới tính của mình.

Bố mẹ anh rất sốc, không chấp nhận được việc cậu con trai duy nhất của mình là người đồng tính. Nhưng dù có muốn chấp nhận hay không, điều đó cũng không thể thay đổi.

Cuối cùng, mẹ anh ra điều kiện chỉ cần anh lấy vợ, sinh con, có con rồi ly hôn cũng được. Chỉ cần bố mẹ anh có một đứa cháu, sau đó anh muốn sống sao thì sống. Và mẹ anh đã nhờ người mai mối tôi cho anh.

Giọng anh nhẹ nhàng, chậm rãi, nhưng từng lời anh nói như những nhát búa giáng vào tim tôi. Tại sao lại chọn tôi? Tôi chỉ là một phụ nữ bình thường, cũng mong có chồng, có con, có tổ ấm hạnh phúc như bao người đàn bà khác. Chỉ vì sự ích kỷ của mình, họ nỡ đối xử với cuộc đời của tôi như vậy.

Tôi cứ nghĩ, số mình không may mắn khi lấy chồng một năm vẫn chưa có con. Hóa ra là ông trời thương tôi, không muốn đời con tôi chịu thiệt thòi thêm nữa.

Chuyện này dù quá sức tưởng tượng, tôi vẫn phải đối diện và chấp nhận. Tôi nói với anh: “Trong kế hoạch của gia đình anh, sau khi em sinh con, anh sẽ bỏ em. Nhưng bây giờ em tuyên bố, em bỏ anh. Nói với bố mẹ anh, nếu còn tình người, đừng làm như vậy với người con gái khác nữa”.

34 tuổi, tôi kết hôn. 35 tuổi, tôi ly hôn. Dù chồng tôi có người khác bên ngoài, xét cho cùng, tôi mới là người thứ ba chen vào cuộc tình của họ. Chuyện bi đát nhưng lại hệt một trò cười. Nhưng tôi không đau khổ, tôi không bao giờ để mình đau khổ quá nhiều vì những điều tệ hại không phải do tôi gây ra.