Chồng ngoại tình, tôi đau khổ và dằn vặt khi mình cũng là nguyên nhân trong đó.
Kết hôn 6 năm, hôn nhân của tôi ngày càng sóng gió. Lúc mới cưới nhau, tôi được chồng quan tâm, tôn trọng bao nhiêu thì vài năm sau ngược lại bấy nhiêu. Tôi còn nhớ ngày sinh đứa con đầu lòng, chồng tôi chỉ vào bệnh viện ngó xem con thế nào rồi đi nhậu với bạn. Nhìn những chị em xung quanh, người được chồng yêu thương, người được tặng hoa… tôi muốn khóc mà phải ngăn mình lại.
Tôi cứ nghĩ do lúc đó chồng còn trẻ, ham vui, nhưng đến khi có đứa thứ 2 rồi vẫn vậy. Chồng ngày la cà, tụ tập với các đám bạn xấu. Đã đưa tiền ít về cho vợ, lại còn tìm mọi cách để buộc tôi phải đưa lại để anh ta đi ăn nhậu. Vừa chăm hai con, vừa phải kiếm tiền, mệt mỏi mà vẫn cứ phải căng mình ra làm để lo cho các con.
Sống với người chồng thiếu trách nhiệm như vậy, không có cách nào khác tôi đành phải làm việc nhiều hơn. Ngoài giờ làm ở công ty, tôi còn mở thêm cửa hàng để làm thêm. Tôi lấy bận rộn trong công việc để quên đi thực tại gia đình mình đang thiếu hạnh phúc. Đi về muộn, có hôm không thấy chồng đâu, có hôm ở nhà thì anh ta cằn nhằn, trách móc.
Chồng tôi xuất hiện những biểu hiện lạ, rất thích kiểm soát, ghen tuông, bới móc vợ. Nhưng anh ta mới là người thường xuyên đi sớm, về khuya, góp ý cái gì cũng nổi cáu. Anh ta cứ làm như là yêu vợ lắm ấy, nhưng ngay cả chuyện chăn gối cũng hờ hững, mở mồm ra là trách móc chứ yêu thương gì tôi. Chồng lúc nào chồng cũng kè kè cái điện thoại, không cho ai động vào, thậm chí đi vệ sinh cũng mang theo…
Tôi cố gắng tìm hiểu, nhờ người theo dõi chồng thì kết quả nhận được thật khủng khiếp. Chồng tôi ngoài ăn nhậu còn ngoại tình nữa. Tôi rất sốc trước sự thật phũ phàng. Anh ta cũng không phủ nhận chuyện có người bên ngoài, thậm chí sẵn sàng ly hôn nếu vợ yêu cầu.
Khi tôi làm đơn ly hôn, chồng tôi cầm tờ đơn rồi buông lời trách móc: “Anh biết mình không tốt lại phạm phải sai lầm. Nhưng để đến nông nỗi này cũng là do em. Em suốt ngày chỉ chăm chăm vào con với công việc. Đi cả ngày, về nhà là cắm mặt vào cái điện thoại làm việc tiếp. Đã vậy còn hay mang anh ra so sánh với người nọ người kia, chê bai lương thấp, sống an phận. Em thiếu chia sẻ, quan tâm làm anh chán nản“.
Chồng xin lỗi tôi và hứa sẽ không phạm bất kỳ sai lầm nào nữa. Chỉ cần vợ con yêu thương, chiều chuộng, cơm nước mỗi ngày. Nghe chồng nói xong tôi liền bật khóc, anh ấy đã thức tỉnh và muốn giữ gia đình. Tôi vội xé tờ đơn ly hôn mà mình đã mất công làm suốt mấy ngày. Nhìn lại thời gian qua, đúng là tôi cũng có một phần lỗi trong đó, tôi quá mải mê kiếm tiền mà quên làm tròn trách nhiệm của người vợ, người mẹ.
Giá như hai vợ chồng biết yêu thương, san sẻ thì mọi chuyện đâu có xấu như bây giờ. Lời trách của chồng làm tôi suy nghĩ rất nhiều và đắn đo trước lựa chọn. Tôi có nên cho chồng một cơ hội hay là tìm cách ly hôn? Hãy cho tôi lời khuyên!