Tôi mệt mỏi nhất là khoảng thời gian sau sinh. Đẻ mổ ở viện 5 ngày mới được về, mẹ đẻ tôi ở quê bán cả đàn lợn được 30 triệu đồng lên cho hết con gái. Để thông gia thoải mái, bà đưa tiền cho tôi trước mặt mẹ chồng tôi.
Mẹ chồng tôi khó tính lại bảo thủ. Bà thương cháu nhưng không thương con dâu. Lúc bầu bí, ai nhìn cách bà chăm sóc tẩm bổ cho tôi đều sẽ nghĩ tôi số quá may mới có được bà mẹ chồng tâm lý, lo cho con dâu từng li từng tí như thế. Nhưng có ai hiểu, bà chăm tôi là vì lo cho cháu bà.
Ban đầu tôi cũng nhầm lẫn nghĩ mình là nàng dâu “số hưởng”, trúng giải “mẹ chồng người ta”. Chỉ cho tới hôm ấy, bà nấu cháo chim, tôi sợ mùi ăn được vài miếng thì nôn thốc nôn tháo. Bà khó chịu lắm, mang luôn bát cháo đổ thẳng vào sọt rác. Lúc ấy bà không nói gì với con dâu đâu. Đợi con trai về, bà kéo vào phòng bảo:
“Con dạy lại vợ đi. Chiều quá sinh hư. Chẳng qua mẹ là vì cháu mới chăm con dâu như chăm mẹ già thế. Chứ còn nó, có thế nào mẹ cũng không muốn quan tâm”.
Mẹ chồng tôi thương con trai nhưng lại chẳng hiểu và thông cảm với con dâu nên cảnh làm dâu của tôi vất vả vô cùng. (Ảnh minh họa)
Ngang qua phòng mẹ chồng, vô tình nghe được mấy lời đó, tôi sốc lắm. Hình tượng 1 người mẹ chồng lý tưởng trong tôi sụp đổ từ phút ấy.
Tôi mệt mỏi nhất là khoảng thời gian sau sinh. Đẻ mổ ở viện 5 ngày mới được về, mẹ đẻ tôi ở quê bán cả đàn lợn được 30 triệu lên cho hết con gái. Để thông gia thoải mái, bà đưa tiền cho tôi trước mặt mẹ chồng tôi. Bà tính lên thăm cháu rồi ở lại chăm con gái khoảng 1 tháng mà mới lên được ngày thứ nhất, sang ngày thứ 2 mẹ chồng tôi đã bảo thẳng:
“Nhà chật chội, tôi khỏe có thể chăm lo cho cháu nó được. Bà bận việc dưới quê thì cứ về, không phải lo gì”.
Mẹ đẻ tôi nghe mà ớ người. Bà cũng tự ái nhưng thương con gái vẫn cố ở lại thêm vài ngày. Buồn là thái độ của mẹ chồng tôi đối với thông gia lại không thể chấp nhận được. Bà không cho mẹ tôi vào ngủ cùng cháu ngoại mà dồn thông gia lên tận lầu 4 nằm đó 1 mình. Bà bảo phòng tôi nhỏ, chỉ 2 mẹ con em nằm là vừa, thêm người nữa sẽ hít hết oxi của cháu bà.
Sáng ra mẹ chồng cũng không nấu sáng mà lấy cơm nguội với muối vừng đưa dâu ăn. Mẹ đẻ tôi thương con gái mới cắm cơm nóng, hấp trứng mang vào phòng cho. Mẹ chồng nhìn vậy thở dài, chẹp miệng:
“Bà cứ chiều con gái thế sau tôi khó dạy cháu. Chỉ nằm một chỗ, ăn vừa chất thôi chứ nhiều chất quá con bú không hết, phí ra”.
Khổ nhất là ở viện về được hơn tuần thì con tôi quay ra quấy đêm. Ngày thằng bé ngủ ngoan nhưng đêm thì cứ vặn vọ, quấy khóc. Trùng hợp đúng thời gian bà ngoại lên chăm. Vậy là mẹ chồng tôi đổ luôn do vía bà ngoại nặng mới khiến cháu ngoại không chịu ăn không chịu ngủ.
Không chỉ thế, bà còn không để bà ngoại bế cháu. Hễ nhìn thấy bà ngoại lại gần nôi thằng bé nằm là mẹ chồng tôi tìm cách đuổi ra, khi thì sai đi giặt tã, lúc sai nấu cơm. Tôi biết ý, nói khéo bà lại bảo thế này:
“Tôi phải giữ cho cháu tôi chứ. Mẹ cô vía lành gì mà đòi ôm ấp chắm bẵm thằng bé. Lên chơi 3 ngày thì cả 3 ngày cháu khóc quấy, ăn ngủ không ra giờ ra giấc. Tốt nhất đứng ngoài nhìn, đừng bế thằng bé”.
Biết thông gia thái độ nên mẹ đẻ tôi làm gì cũng giữ ý bởi bà thương muốn ở lại chăm con gái, cháu ngoại một thời gian. (Ảnh minh họa)
Ôi, nghe mẹ chồng nói tôi choáng thực sự nhưng vẫn cố giải thích là trẻ mới sinh khóc là chuyện thường mà bà không chịu cho vào tai, vẫn đổ tại vía thông gia dữ mới khiến cháu bà quấy đêm như thế. Không ngờ mẹ đẻ tôi đi mang quần áo đi phơi đi ngang qua phòng tôi, nghe hết lời thông gia nói. Ngay tối ấy, đợi mọi người ngủ hết, bà xuống cạnh tôi vừa nói vừa lau nước mắt:
“Mẹ thương con thương cháu muốn lên chăm vài ngày nhưng nhà người ta không cần, mẹ cứ cố ở lại sẽ làm khổ con. Thôi, mai mẹ về luôn, con ở đây biết tính mẹ chồng thì phải biết lựa mà cư xử để không mất lòng người ta. Thiếu thốn gì, con cứ gọi về cho mẹ”.
Vậy là sáng hôm sau mẹ chồng tôi chào thông gia rồi bắt xe về sớm. Nhìn theo bóng lưng mẹ, tôi thương thắt lòng mà không biết phải làm sao. Đúng là phận con gái, lấy phải gia đình nhà chồng hà khắc sẽ làm khổ lây cả bố mẹ đẻ mọi người ạ.