Ông lão Tâm, một người thợ mộc già sống cô đơn trong căn nhà gỗ nhỏ ở ngoại ô thành phố, đã mất vợ cách đây hơn 20 năm. Vợ ông, bà Lan, qua đời sau một cơn bạo bệnh, để lại ông với nỗi đau không nguôi. Từ đó, ông sống lặng lẽ, ngày ngày làm bạn với những mảnh gỗ và bức ảnh thờ của vợ trên bàn thờ nhỏ trong nhà. Bức ảnh ấy là kỷ vật quý giá nhất của ông, nơi bà Lan mỉm cười hiền hậu, đôi mắt sáng ngời đầy yêu thương.
Một buổi chiều mưa tầm tã, khi ông Tâm đang ngồi bên hiên nhà nhìn mưa rơi, ông nghe tiếng bước chân nhỏ líu ríu. Một cậu bé ăn xin, khoảng 10 tuổi, quần áo rách rưới, người ướt sũng, đứng co ro dưới gốc cây trước nhà. Thấy cậu bé run rẩy vì lạnh và đói, ông Tâm động lòng thương. Ông gọi cậu bé vào nhà, lấy khăn lau khô người cho cậu, rồi dọn một bữa cơm đơn sơ nhưng ấm áp: cơm trắng, cá kho và ít rau luộc.
Cậu bé ăn ngấu nghiến, ánh mắt ánh lên niềm vui. Ông Tâm ngồi bên, nhìn cậu bé mà lòng chợt nhớ đến những ngày xưa, khi ông và bà Lan từng mơ ước có một đứa con nhưng không thành. Ăn xong, cậu bé cảm ơn ông rối rít, rồi bất ngờ ngẩng lên nhìn bức ảnh thờ trên bàn. Đôi mắt cậu bé sáng lên, chỉ tay vào bức ảnh và nói một câu khiến ông Tâm sững sờ chết lặng: “Ông ơi, bà này giống hệt người hay đến cho con bánh mì mỗi sáng ở khu chợ gần bãi rác!”
Ông Tâm như không tin vào tai mình. Bà Lan đã mất hơn 20 năm, làm sao có thể xuất hiện ở khu chợ để cho cậu bé bánh mì? Ông run rẩy hỏi lại: “Cháu… cháu nói sao? Bà ấy… bà ấy cho cháu bánh mì? Cháu có nhầm không?” Cậu bé gật đầu chắc chắn: “Dạ, không nhầm đâu ạ! Bà ấy hiền lắm, lúc nào cũng cười với con, còn cho con cả quần áo nữa. Nhưng mấy tháng nay con không thấy bà đâu nữa…”
Nghe đến đây, ông Tâm cảm thấy cả thế giới như ngừng lại. Ông lặng người, nước mắt lăn dài trên gò má nhăn nheo. Ông nhớ lại những giấc mơ kỳ lạ gần đây, khi bà Lan hiện về, mỉm cười và nói rằng bà vẫn luôn ở bên ông, làm những điều tốt đẹp để tích đức cho ông. Ông từng nghĩ đó chỉ là giấc mơ của một người già cô đơn, nhưng giờ đây, lời nói của cậu bé khiến ông không thể không tin rằng có điều gì đó kỳ diệu đã xảy ra.
Ông Tâm hỏi cậu bé thêm về những lần gặp bà, và càng nghe, ông càng chắc chắn rằng đó chính là linh hồn của vợ mình. Bà Lan, dù đã rời xa cõi đời, vẫn giữ tấm lòng nhân hậu, âm thầm giúp đỡ những mảnh đời bất hạnh như cậu bé ăn xin này. Ông Tâm ôm cậu bé vào lòng, nghẹn ngào: “Cháu ơi, có lẽ bà ấy muốn ông gặp cháu, để ông thay bà chăm sóc cho cháu…”
Từ đó, ông Tâm nhận cậu bé về nuôi, đặt tên là Phúc, coi cậu như cháu ruột của mình. Cậu bé lớn lên trong tình yêu thương của ông, trở thành một người thợ mộc lành nghề, tiếp nối nghề của ông Tâm. Mỗi lần thắp hương cho bà Lan, ông Tâm lại mỉm cười, thì thầm: “Cảm ơn bà đã gửi Phúc đến cho tôi, để tôi không còn cô đơn nữa.”
Câu chuyện về ông Tâm và cậu bé Phúc lan truyền khắp vùng, như một minh chứng rằng tình yêu và lòng nhân ái có thể vượt qua cả ranh giới của sự sống và cái chết, kết nối những trái tim lại với nhau.