Home Đời Sống Nàng dâu ngoan ngoãn ngày nào bỗng đứng phắt dậy, đôi mắt...

Nàng dâu ngoan ngoãn ngày nào bỗng đứng phắt dậy, đôi mắt rực lửa, cầm mảnh thớt vỡ ném mạnh xuống sàn

Lan vốn là nàng dâu ngoan ngoãn, luôn cố gắng làm vừa lòng mẹ chồng, bà Hạnh, dù bà nổi tiếng khó tính. Một buổi chiều, Lan đang tỉ mỉ nhặt rau chuẩn bị bữa tối thì bà Hạnh bước vào bếp, ánh mắt sắc lạnh. Bà cầm cái thớt gỗ Lan vừa dùng, soi xét từng cọng rau cô bỏ đi, rồi bất ngờ giơ dao lên chặt mạnh. “Rắc!” – cái thớt vỡ đôi, mảnh gỗ văng khắp sàn. Lan giật mình, mặt tái mét, chưa kịp hiểu chuyện gì thì bà Hạnh quát: “Nhặt rau kiểu gì mà bỏ cả phần ngon thế này? Đi, bới sọt rác kia mà học lại cách nhặt rau cho tử tế!”

Lan sững sờ, đôi tay run rẩy. Cô luôn tự hào về sự cẩn thận của mình, nhưng trước thái độ của mẹ chồng, cô chỉ biết cúi đầu, lặng lẽ bước đến sọt rác. Mùi rác bốc lên nồng nặc, từng cọng rau lẫn lộn với vỏ hành, vỏ khoai khiến cô buồn nôn. Nhưng nghĩ đến việc phải giữ hòa khí gia đình, Lan cắn răng, quỳ xuống, bắt đầu bới từng chút một. Bà Hạnh đứng khoanh tay, lạnh lùng nhìn con dâu, miệng lẩm bẩm: “Đúng là không biết làm gì cho ra hồn!”

Thế nhưng, trong lúc tay Lan lấm lem, nước mắt cô bắt đầu rơi. Không phải vì nhục nhã, mà vì cơn uất ức dồn nén bấy lâu bùng nổ. Nàng dâu ngoan ngoãn ngày nào bỗng đứng phắt dậy, đôi mắt rực lửa. Cô cầm mảnh thớt vỡ ném mạnh xuống sàn, hét lên: “Mẹ! Con đã cố gắng hết sức rồi! Mẹ không hài lòng thì tự làm đi, đừng hành con như thế nữa!” Tiếng hét của Lan vang khắp căn nhà, khiến bà Hạnh sững người, không ngờ con dâu hiền lành lại có phản ứng kinh thiên động địa như vậy.

Minh, chồng Lan, đang ở phòng khách nghe thấy tiếng động vội chạy vào. Thấy cảnh tượng hỗn loạn, anh lập tức kéo Lan ra ngoài, ôm cô vào lòng khi cô vẫn còn run lên vì tức giận. Anh quay sang mẹ, giọng cứng rắn: “Mẹ, nếu mẹ còn đối xử với Lan như thế, chúng con sẽ dọn ra ở riêng. Con không muốn vợ con phải chịu đựng thêm nữa.”

Bà Hạnh, dù ban đầu còn cố cãi, nhưng nhìn ánh mắt kiên quyết của con trai và dáng vẻ tiều tụy của Lan, bà bắt đầu cảm thấy hối hận. Đêm đó, bà lặng lẽ vào bếp, tự mình dọn dẹp đống hỗn độn, lòng thầm nghĩ: “Có lẽ mình đã quá đáng thật.”

Sáng hôm sau, bà Hạnh gọi Lan vào, đặt lên bàn một cái thớt mới, giọng nhỏ nhẹ hiếm có: “Mẹ xin lỗi. Hôm qua mẹ nóng tính, nhưng mẹ chỉ muốn tốt cho con. Từ nay mẹ sẽ không làm thế nữa.” Lan ngỡ ngàng, nhưng rồi cô mỉm cười, nhẹ nhàng đáp: “Con cảm ơn mẹ. Con cũng sẽ cố gắng hơn.”

Từ đó, mối quan hệ giữa mẹ chồng và nàng dâu dần cải thiện. Cái thớt vỡ đôi ngày nào trở thành bài học để cả hai học cách thấu hiểu và tôn trọng nhau hơn.