Bà Hạnh ngồi co ro trên chiếc giường tre cũ kỹ trong căn nhà nhỏ ở ngoại ô thành phố. Đôi tay gầy guộc, đầy nếp nhăn, nắm chặt tấm chăn mỏng, đôi mắt mờ đục nhìn ra khoảng sân nhỏ nơi ánh nắng chiếu qua tán lá bàng. Bà vừa được bác sĩ chẩn đoán mắc bệnh tim, cần nghỉ ngơi và chăm sóc đặc biệt. Ở tuổi 72, bà không còn sức để tự lo cho mình. Nhưng điều khiến bà đau lòng hơn cả căn bệnh là câu nói của các con – những đứa con mà bà đã dành cả đời để yêu thương, nuôi nấng.
Bà Hạnh sinh ra trong một gia đình nghèo khó ở vùng quê. Chồng bà, ông Tùng, mất sớm khi các con còn nhỏ. Một mình bà tần tảo nuôi bốn đứa con khôn lớn: hai trai, hai gái. Bà làm đủ nghề, từ gánh hàng rong đến làm thuê, chỉ mong các con được học hành tử tế, thoát khỏi cái nghèo. Các con bà đều thành đạt: cậu cả Nam làm kỹ sư, cô hai Lan là giáo viên, cậu ba Hùng kinh doanh, và út Thảo làm bác sĩ. Bà tự hào lắm, nhưng cũng cô đơn. Các con đều bận rộn với gia đình riêng, ít khi về thăm. Mỗi lần bà gọi điện, chúng chỉ ậm ừ vài câu rồi vội cúp máy.
Khi bệnh tình của bà trở nặng, Thảo – cô con gái út – là người đầu tiên biết. Thảo đưa mẹ đến bệnh viện, lo liệu mọi thủ tục, nhưng sau đó cô nói rằng mình không thể chăm sóc mẹ thường xuyên vì công việc ở bệnh viện quá bận. Thảo gọi điện cho các anh chị, đề nghị cả nhà họp mặt để bàn chuyện chăm sóc mẹ. Một buổi tối, cả bốn anh em tụ họp tại nhà bà Hạnh. Bà ngồi ở góc nhà, lặng lẽ nghe các con nói chuyện, lòng hy vọng chúng sẽ quan tâm, yêu thương mẹ như mẹ từng dành cả đời cho chúng.
Nhưng điều bà nghe được khiến trái tim bà như vỡ vụn. Nam, anh cả, lên tiếng trước, giọng khô khan: “Mẹ bệnh thế này, một mình ai chăm nổi? Tôi đề nghị chia ca, mỗi người một tuần, như chia ca làm việc ấy. Nhà tôi bận lắm, vợ con tôi cũng không rảnh.” Lan gật đầu: “Ý anh cả hợp lý đấy. Tôi còn phải lo cho hai đứa nhỏ đi học, chỉ rảnh cuối tuần thôi.” Hùng chen vào: “Tôi thì đi công tác suốt, nhưng nếu chia ca thì tôi sẽ thuê người giúp việc, tính tiền rồi chia đều cho bốn anh em.” Thảo, cô con gái út mà bà Hạnh kỳ vọng nhất, cũng lạnh lùng: “Tôi là bác sĩ, tôi biết bệnh của mẹ không nặng lắm, chỉ cần nghỉ ngơi là được. Chia ca là ổn nhất, tôi sẽ phụ trách ngày cuối tuần.”
Bà Hạnh nghe mà nước mắt lăn dài. Bà không ngờ các con lại coi việc chăm sóc mẹ như một nghĩa vụ, một “ca làm việc” để phân chia. Bà đau lòng nghĩ lại những ngày tháng vất vả, từng bữa cơm nhường con, từng đồng tiền chắt chiu để chúng có cái chữ. Bà nhớ những đêm thức trắng ôm con khi chúng ốm, những lần đội mưa đi làm thêm để có tiền đóng học phí. Vậy mà giờ đây, khi bà cần các con nhất, chúng lại đối xử với bà như một gánh nặng.
Bà không nói gì, chỉ lặng lẽ đứng dậy, bước ra sân. Đêm ấy, bà ngồi dưới gốc bàng, nhìn lên bầu trời đầy sao, lòng trĩu nặng. Bà tự hỏi: “Mình đã làm gì sai để các con đối xử với mình như thế?” Nhưng bà không trách chúng. Bà biết cuộc sống hiện đại đã cuốn các con vào vòng xoáy công việc, gia đình, và những lo toan riêng. Chỉ là bà không ngờ tình cảm gia đình lại có thể nhạt nhòa đến vậy.
Sáng hôm sau, bà Hạnh gọi Thảo đến, nói với giọng bình thản: “Mẹ không muốn làm phiền các con. Mẹ sẽ tự lo cho mình. Các con cứ sống cuộc đời của các con, đừng bận tâm đến mẹ nữa.” Thảo sững sờ, cố giải thích rằng cả nhà chỉ muốn tìm cách tốt nhất để chăm sóc mẹ, nhưng bà Hạnh lắc đầu: “Tốt nhất với các con là chia ca, nhưng với mẹ, điều mẹ cần là tình yêu thương, không phải sự phân chia.”
Bà quyết định rời khỏi nhà, đến sống ở một trung tâm dưỡng lão mà một người bạn cũ giới thiệu. Ở đó, bà được chăm sóc chu đáo, có những người bạn già cùng trò chuyện, và quan trọng hơn, bà không còn cảm thấy mình là gánh nặng. Các con ban đầu phản đối, nhưng thấy mẹ kiên quyết, họ đành chấp nhận. Thỉnh thoảng, họ đến thăm, nhưng mỗi lần nhìn các con, bà Hạnh chỉ cười nhạt, không còn mong chờ gì nhiều.
Thời gian trôi qua, các con của bà Hạnh dần nhận ra sự lạnh nhạt của mình đã đẩy mẹ ra xa. Một ngày nọ, Lan – cô con gái thứ hai – đến trung tâm dưỡng lão, ôm chầm lấy mẹ và khóc: “Mẹ ơi, con xin lỗi. Con sai rồi. Con đã không hiểu mẹ cần gì.” Lan kể rằng sau khi bà Hạnh rời đi, cả bốn anh em bắt đầu suy nghĩ lại. Họ nhận ra rằng trong guồng quay cuộc sống, họ đã quên mất giá trị của tình thân. Nam, Hùng và Thảo cũng lần lượt đến xin lỗi mẹ, hứa sẽ thay đổi.
Bà Hạnh nhìn các con, nước mắt lăn dài. Bà không còn giận, chỉ thấy lòng mình nhẹ nhõm. Bà nói: “Mẹ không cần các con phải chăm sóc mẹ mỗi ngày. Mẹ chỉ cần các con yêu thương nhau, yêu thương mẹ bằng trái tim, chứ không phải bằng nghĩa vụ.” Từ đó, các con của bà Hạnh thay đổi hẳn. Họ thường xuyên tụ họp, đưa mẹ về nhà chơi, và dành thời gian bên nhau như một gia đình thực sự.
Câu chuyện của bà Hạnh là một lời nhắc nhở rằng, trong cuộc sống, tiền bạc và thành công không bao giờ có thể thay thế được tình thân. Với bà, niềm hạnh phúc lớn nhất không phải là được chăm sóc đầy đủ, mà là cảm nhận được tình yêu thương chân thành từ những người mà bà đã dành cả đời để yêu thương.