Home Đời Sống Trên bàn bếp, nó để lại một dòng chữ nguệch ngoạc: “Mẹ...

Trên bàn bếp, nó để lại một dòng chữ nguệch ngoạc: “Mẹ mới là người pha sữa cho con tối qua”

Cuộc sống gia đình vốn dĩ êm đềm, đặc biệt từ khi con rể dọn về ở chung để tiện chăm sóc tôi sau cơn đột quỵ nhẹ năm ngoái. Thằng bé tên Hòa, hiền lành, chu đáo, lúc nào cũng cười tươi, chẳng bao giờ để tôi phải phàn nàn. Tối nào nó cũng đều đặn pha cho tôi một ly sữa ấm trước giờ đi ngủ. “Mẹ uống đi cho khỏe, ngủ ngon,” nó nói, đặt ly sữa lên bàn cạnh giường tôi. Tôi cảm động lắm, thường xuýt xoa với mấy bà bạn rằng mình may mắn có được đứa con rể hiếu thảo như vậy.

Thói quen ấy kéo dài cả năm trời. Tôi vốn yếu, hay mất ngủ sau cơn bệnh, nên ly sữa ấm từ tay Hòa dường như trở thành liều thuốc an thần. Có hôm tôi còn đùa: “Hòa à, nhờ con mà mẹ khỏe hẳn ra đấy!” Nó chỉ cười hiền, gật đầu: “Mẹ khỏe là con mừng rồi.”

Nhưng rồi một tối, mọi thứ thay đổi. Hôm đó, tôi thức giấc giữa đêm vì khát nước. Định xuống bếp lấy cốc nước, tôi bất ngờ nghe tiếng Hòa nói chuyện điện thoại ở phòng khách. Giọng nó nhỏ, nhưng trong không gian tĩnh lặng, từng chữ vẫn lọt vào tai tôi rõ mồn một.

“Anh yên tâm, bà ấy uống đều mỗi tối. Thuốc tan hết trong sữa, không ai nghi ngờ đâu. Chỉ vài tháng nữa là xong, tài sản nhà này sẽ về tay tụi mình. Con nhỏ cũng không hay biết gì đâu, cứ tưởng tui quan tâm mẹ nó thật.”

Tôi đứng chết lặng, tay run run vịn vào tường. Ly sữa ấm tôi uống mỗi tối – thứ tôi vẫn nghĩ là sự quan tâm – hóa ra là cái bẫy. Tôi lặng lẽ quay về phòng, tim đập thình thịch. Đêm đó, tôi không ngủ nổi, đầu óc quay cuồng với hàng tá câu hỏi. Thuốc gì? Âm mưu gì? Và “con nhỏ” mà nó nhắc đến, chẳng lẽ là con gái tôi?

Sáng hôm sau, Hòa lại mang ly sữa đến như mọi ngày. Tôi giả vờ cười: “Mẹ no quá, tối nay không uống đâu con.” Nó thoáng ngạc nhiên, nhưng chỉ gật đầu: “Dạ, mẹ muốn thì cứ nói con nhé.” Tôi nhìn theo bóng nó khuất sau cửa, lòng dâng lên một cảm giác bất an khó tả.

Từ hôm đó, tôi bắt đầu để ý. Tôi lén đổ ly sữa đi mỗi tối, giữ lại một ít trong chai nhỏ giấu dưới gầm giường. Tôi còn giả vờ mệt hơn bình thường, nằm liệt giường để xem phản ứng của Hòa. Quả nhiên, nó tỏ ra lo lắng, thậm chí còn giục con gái tôi đưa tôi đi khám. “Mẹ yếu quá rồi, mình nên kiểm tra cho chắc,” nó nói, giọng đầy quan tâm. Nếu không nghe cuộc điện thoại kia, có lẽ tôi đã tin đó là thật.

Tôi quyết định hành động. Qua một người bạn cũ làm ở bệnh viện, tôi gửi mẫu sữa đi xét nghiệm. Trong lúc chờ kết quả, tôi bắt đầu lục lọi những dấu vết khả nghi. Một hôm, Hòa đi làm, tôi lén vào phòng nó. Trong ngăn kéo bàn, tôi tìm thấy một lọ thuốc nhỏ không nhãn, chỉ ghi vài chữ nguệch ngoạc bằng bút bi: “1 viên/ngày”. Tim tôi đập thình thịch, nhưng tôi không dám lấy, chỉ chụp ảnh lại rồi đặt mọi thứ về chỗ cũ.

Kết quả xét nghiệm về sau vài ngày. Tôi run rẩy mở phong bì: trong sữa có chứa một loại chất độc chậm, không mùi, không vị, tích tụ lâu dài sẽ khiến người uống suy kiệt nội tạng mà không ai hay biết. Nếu uống đủ liều lượng trong vài tháng, cái chết sẽ đến âm thầm, giống như một cơn bệnh tự nhiên. Tôi điếng người, không ngờ Hòa lại nhẫn tâm đến vậy. Nhưng tôi vẫn chưa hiểu: động cơ của nó là gì? Tài sản ư? Ngôi nhà này tuy khang trang, nhưng cũng chẳng phải giàu có gì to tát.

Tôi quyết định âm thầm điều tra thêm. Tôi nhờ thằng cháu họ – một đứa làm bên công nghệ – kiểm tra điện thoại của Hòa khi nó để quên ở nhà. Chỉ trong vài giờ, nó phát hiện ra những tin nhắn bị xóa giữa Hòa và một người lạ. Nội dung khiến tôi lạnh gáy: “Bà già đi rồi thì mày cưới con nhỏ, giấy tờ nhà tao lo. Tiền bán xong chia đôi.” Hóa ra, Hòa không chỉ nhắm đến tài sản, mà còn định chiếm cả con gái tôi sau khi tôi chết.

Tôi đau lòng, nhưng chưa biết phải làm gì. Đối mặt trực tiếp ư? Tôi sợ con gái không chịu nổi cú sốc. Báo công an ư? Chứng cứ tôi có liệu đã đủ? Tôi quyết định giả vờ như chưa biết gì, tiếp tục đóng vai bà mẹ yếu đuối, trong khi âm thầm tìm cách vạch trần Hòa.

Một tối, Hòa lại mang ly sữa đến. Tôi mỉm cười, cầm ly lên nhấp một ngụm nhỏ, rồi bất ngờ giả vờ ho sặc sụa, làm đổ cả ly xuống sàn. Hòa vội vàng chạy lại đỡ tôi: “Mẹ không sao chứ? Để con pha ly khác!” Tôi xua tay: “Thôi, mẹ mệt rồi, không cần đâu.” Nó gật đầu, nhưng tôi thấy rõ sự bồn chồn trong mắt nó.

Vài ngày sau, tôi gọi con gái về, kể hết mọi chuyện kèm theo bằng chứng: ảnh lọ thuốc, kết quả xét nghiệm, tin nhắn. Con bé khóc nức nở, không tin nổi người chồng nó yêu lại là kẻ như vậy. Tôi bảo nó bình tĩnh, rồi cùng lên kế hoạch. Chúng tôi quyết định mời Hòa đi ăn tối, nói là để “thư giãn gia đình”. Trong bữa ăn, tôi cố tình nhắc đến chuyện sức khỏe: “Mẹ đi khám hôm qua, bác sĩ bảo mẹ trúng độc lâu dài, may mà phát hiện kịp. Công an đang điều tra rồi.”

Hòa tái mặt, tay run run làm rơi đôi đũa. Nó lắp bắp: “Mẹ… mẹ nói gì vậy? Ai dám làm thế?” Tôi cười nhạt: “Mẹ cũng muốn biết. Nhưng yên tâm, sự thật sẽ rõ thôi.” Đêm đó, Hòa bỏ nhà đi, để lại tờ giấy nhắn: “Con xin lỗi, con không dám nữa.”

Tôi và con gái thở phào, nghĩ mọi chuyện đã xong. Nhưng sáng hôm sau, khi mở cửa ra sân, tôi sững sờ: Hòa nằm bất động dưới gốc cây xoài, tay vẫn nắm chặt lọ thuốc không nhãn. Công an đến, kết luận nó đã tự tử bằng chính thứ thuốc định hại tôi. Trên bàn bếp, nó để lại một dòng chữ nguệch ngoạc: “Mẹ mới là người pha sữa cho con tối qua.”

Tôi lạnh toát sống lưng, nhớ lại tối qua khi con gái khóc lóc cầu xin tôi tha thứ cho Hòa. Tôi đã gật đầu, thậm chí còn pha cho nó một ly sữa để “làm hòa”. Nhưng tôi không ngờ, con gái tôi – đứa tôi nghĩ vô tội – lại lén bỏ thứ gì đó vào ly sữa ấy.